| |
Hình minh hoạ. Con sông Hồng nơi đầu nguồn biên giới nước cuồn cuộn chảy. Cửa khẩu quốc tế Lào Cai trong ánh nắng chiều tạo ra một cảm giác rất bình yên. Ông bạn tôi là nhân viên của một ngân hàng trong tỉnh, 4 giờ chiều đã kéo tôi ra ngoài cửa khẩu thăm quan, mua sắm. Tối đến, vừa dùng bữa xong anh nói nhỏ: “Tối nay anh em mình cùng đến một “vườn yêu” nơi biên giới nhé…” Vườn yêu Mặc dù không phải lìa lần đầu tiên nhưng nghe anh bạn nháy mắt bí hiểm, tôi cũng tò mò: “Vườn yêu ư? Ông dạo này thích chơi chữ nhỉ. Có gì thì cứ nói thẳng ra, vòng vo làm gì”. Hiệp – tên anh bạn, đưa tôi đến một quán cà phê khá lớn mà cậu ta gọi là “vườn yêu”. Quán có hai tầng nhưng giống một nhà nghỉ hơn là quán cà phê. Hiệp nói, ở quán này muốn gì có đấy, phục vụ tận tình lắm. Vừa bước vào cửa, bà chủ quán đã hồ hởi: “Lâu rồi mới thấy chú tới, mấy em nó cứ nhắc chú mãi”. Hiệp đưa tay hất đuôi tóc của bà chủ quán có lẽ cũng đến tuổi tứ tuần: “Có món mới không chị, anh bạn em ở Hà Nội lên chơi muốn thưởng thức đặc sản miền biên đấy”. Hiệp ghé sát tai tôi thủ thỉ: “Ở đây nhiều em xinh đẹp, U20, 21 thôi. Có cả gái miền Tây đấy”. Tôi bất ngờ: “Thế cơ à, ông gọi cho tôi cô gái miền Tây ấy nhé”. “Yên tâm sẽ có ngay, hàng quen của tôi mà”. Theo như Hiệp kể, thì những quán hàng có kinh doanh “mặt hàng” này ở đây không phải là hiếm. Nhiều chủ quán có máu mặt còn cung cấp gái gọi xuyên biên giới phục vụ khách hàng phía bên kia nước bạn Trung Quốc. Ly cà phê chưa chảy hết, một chiếc xe tay ga ập vào quán. Hai cô gái chân dài, váy ngắn bước vào trong mắt ngơ ngác nhưng miệng cười đon đả. Bà chủ hất hàm hai cô gái đi lên phía tầng trên, anh bạn tôi cũng cất lời: “Hàng đấy, lên thôi”. Chúng tôi bước lên trên, có khoảng 6 phòng thiết kế kiểu phòng hát karaoke. Hiệp đẩy tôi vào một căn phòng cạnh cầu thang phía bên trái rồi đóng cửa lại. Đèn màu làm căn phòng trở nên mờ ảo, cô gái ngồi ở ghế ngẩng lên chào khách. Tôi không đoán được độ tuổi của cô vì ánh sáng và cũng vì lớp phấn son trắng toát trên mặt. “Lần đầu tiên vô đây đúng hông anh?”. Giọng nói đặc trưng của miền trong nhưng pha nhiều vì ở ngoài Bắc lâu năm, tôi đoán vậy. Tôi đùa: “Anh đến đây nhiều lần rồi hôm nay mới gặp em”. Cô gái cười: “Em coi anh hông biết nói xạo đâu nha. Một tuần có 7 ngày em ở đây cả, ai em cũng rõ mặt hết trơn à”. “Em tên là gì vậy?”. “Anh cứ kêu em là Hậu”. Hậu bật bia rồi đặt vào tay tôi: “Anh uống bia đi rồi hát nha”. “Có trò gì hay không em?” – tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hậu. “Anh thích sao, em chiều vậy nhưng trước 12 giờ đêm thôi. Nếu muốn đến Z thì phải kêu xe đi nơi khác”. Hậu ngả người vào tôi, bàn tay bắt đầu sục sạo. “Quê em ở đậu vậy?”. Hậu thở gấp gáp, nói thủ thỉ: “Ở mũi Cà Mau đó anh”. Không nói thêm câu nào, Hậu qườ tay lấy điều khiển bật màn hình tivi, âm thanh khó nghe át đi câu chuyện giữa một khách làng chơi với cô gái bán thân quê ở phía kia của địa đầu đất nước”. Phận “gái” miền biên ải Hậu không muốn nói về cuộc đời mình và cố ý lảng tránh những câu hỏi của tôi. Nhưng rồi khi gặp người tâm sự em lại không ngần ngại cởi bỏ những nỗi đau trói buộc trong lòng. Thì ra, Hậu cũng là gái bị lừa bán sang Trung Quốc từ khi 16 tuổi. Bị hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác trong nhà thổ gần 3 năm ròng. Tàn tạ lại bị bán cho một gia đình người Hoa, phục vụ nhu cầu của hai anh em trong một nhà. Khó khăn lắm mới trốn về Việt Nam, Hậu không thể quay về quê hương mà nhập vào đội quân cửu vạn mang vác hàng buôn lậu. Thấy cuộc sống cứ bập bõm, thấp thỏm nỗi lo bị bắt trở lại Trung Quốc. Hậu phải nói khó với bà chủ nhà hàng này xin làm mối chạy khách vì có bảo kê đảm bảo an toàn. Khi không có khách, Hậu và một cô gái bán dâm khác lại loanh quanh ở khu vực cửa khẩu làm mồi nhử. Mỗi phi vụ “mua bán”, Hậu được bà chủ trả 100 ngàn đồng, kiếm được ở ngoài phải nộp 50 ngàn nữa. Nếu kiếm được khách mà không “nhả” tiền ra thì bị bảo kê đánh “tuốt xác”. Được bao nhiêu tiền rồi cũng “nướng sạch” vào ma túy cả, đa số những gái bán dâm quê tận miền Tây, bám trụ nơi vùng biên đều nghiện nặng và Hậu cũng không nằm “ngoài vùng phủ sóng”. Hậu là số ít gái bán dâm quê tận miền Tây, bám trụ nơi biên giới xa xôi này. Cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà sa chân vào chốn ấy, những đêm mưa gió chỉ biết ngồi khóc nhớ quê, thương số phận đắng cay của mình. Bảy năm trời kể từ ngày bị lừa bán đến nay Hậu coi như một cave hết thời sắp bị đẩy ra đường kiếm từng đồng lẻ mà hút, chích. Thi thoảng, đường dây bên kia biên giới xin “tiếp viện” nếu được chủ điều sang thì may ra “chống móm” được hai tuần. Rồi tới đây khi đã “hết hạn sử dụng”, ốm đau, bệnh tật lấy đâu tiền để lo thân. Những nỗi lo lắng thường trực ấy luôn ám ảnh những gái bán dâm như Hậu. Cô kể, cách đây không lâu có một người cùng quê là khách du lịch, biết hoàn cảnh của Hậu liền tỏ ý giúp đỡ đưa cô về quê nhưng xong chuyện thì biệt tăm. “Ở đây với quê em, một điểm gần như đầu và một nơi cuối Tổ quốc, nếu chết em cũng phải vùi xác nơi này thôi anh nhỉ”. Hậu lau những giọt nước mắt lăn thành rãnh trên lớp phấn son và nói như lạc giọng. Trên đường về, những cơn gió như thổi mạnh và dồn dập hơn. Hiệp cứ luyên thuyên suốt dọc đường, còn tôi vẫn đang mải miết suy nghĩ mà cũng không rõ mình đang nghĩ đến điều gì. Mùi phấn son trên áo của Hiệp làm tôi như sực tỉnh. Không biết những mảnh đời như Hậu, khi “hoa tàn nhụy héo” thì sẽ phải trôi dạt về đâu ở nơi biên giới mịt mùng ấy? |
Saturday, July 18, 2009
“Vườn yêu” nơi biên ải
Đăng bởi :
thaith
Đang tải dữ liệu , đợi chút xíu ! ...
Pháp Luật - Án Hình Sự
7/18/2009 05:03:00 PM
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.