![]() |
| Ảnh minh họa |
Tôi cũng từng nằm trong hoàn cảnh của bạn. Tôi cũng từng yêu tha thiết một người đã có vợ và 2 con. Hoàn cảnh chuyện tình của tôi cũng rất trớ trêu.
Tôi biết anh hơn một năm về trước trong một lần tình cờ tới gia đình anh chơi cùng với đứa bạn thân. Anh là anh rể của bạn tôi. Hồi ấy, bạn tôi ở cùng gia đình chị gái nên tôi thường lui tới nhà anh chơi. Tôi không bao giờ nghĩ và cũng không để ý tới anh lắm. Tôi thật sự thân với gia đình anh và 2 con của anh.
Một thời gian sau, bạn tôi về quê, tôi cũng chẳng có lí do để lui tới nhà anh nữa. Giá như mọi chuyện chỉ chấm dứt ở đó thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng bi kịch lại xảy ra một năm sau đó.
Vào một ngày, bỗng nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại. Thật bất ngờ khi người gọi cho tôi là anh. Tôi rất ngạc nhiên khi anh nói là muốn mời tôi đi ăn tối. Nhưng tôi cũng vui vẻ nhận lời vì chỉ nghĩ đơn giản là anh có việc gì đó cần gặp tôi.
Rồi một lần nữa anh lại làm tôi bàng hoàng khi anh nói yêu tôi. Anh bảo, trong suốt một năm qua, không lúc nào anh không nghĩ đến tôi, và anh không thể kiềm chế được nữa, hôm nay dù phản ứng của tôi như thế nào, dù tôi có chấp nhận anh hay không thì anh cũng phải nói cho tôi biết tất cả, anh. Từ đó, anh liên tục gọi điện cho tôi. Tôi đã thật dại dột, ngôc nghếch khi vẫn tiếp chuyện anh bình thường.
Thời gian đầu, chúng tôi thường gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn như ăn trưa, uống nước và không bao giờ hẹn hò buổi tôi. Dần dần tôi có tình cảm thật sự với anh. Chẳng biết vì lẽ gì tôi yêu anh nhiều hơn tôi nghĩ.
Dẫu sao, bạn cũng hạnh phúc hơn tôi, được gặp anh hàng ngày, được đi ăn cùng và có anh đưa về mỗi buổi chiều. Còn tôi thì không. Tôi biết anh cũng yêu tôi nhiều nhưng anh còn có một cương vị trong xã hội phải giữ gìn, có một gia đình đang hạnh phúc đang cần tới anh. Tôi chưa bao giờ được đi chơi tối với anh, chưa bao giờ được anh chở về nhà sau giờ làm. Yêu anh, tôi đã phải nếm trải nhiều nỗi buồn tủi.
Càng yêu anh nhiều thì tôi lại càng không có nhiều cơ hội được bên anh. Thời gian sau, tôi chỉ còn được nghe giọng anh qua điện thoại, có khi cả tuần tôi chẳng được gặp anh. Vậy mà tôi vẫn chấp nhận chuyện đó, tôi cũng chỉ mong là hàng ngày được nghe giọng nói của anh, được tâm sự những chuyện trên trời dưới đất với anh, được nhìn thấy anh dù chỉ là vài phút, thế nhưng mong ước nhỏ nhoi đó cũng chẳng thực hiện được.
Tới một hôm, ngày mà tôi nghĩ là sớm muộn cũng đến, chỉ có điều nó đến nhanh hơn tôi tưởng, ngày mà anh nói rằng: "Chúng mình phải dừng lại thôi, anh thấy có lỗi khi cứ để em lúc nào cũng đi về một mình, anh sợ cảm giác cô đơn sẽ giết chết em, em còn phải lấy chồng, còn phải có một gia đình hạnh phúc của riêng em. Em hãy yêu người khác đi...".
Biết rằng sẽ có ngày phải nói xa nhau, dù yêu anh đến đâu thì anh cũng không bao giờ là của tôi, anh không bao giờ cùng tôi đi hết đoạn đường đời, tôi sẽ vẫn cứ một mình. Tôi hiểu được quyết định đó đối với anh cũng rất khó khăn nhưng anh cũng phải nói để mong tôi có cuộc sống hạnh phúc sau này. Tôi buộc lòng phải chấp nhận và nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn cho mình, tốt hơn cho anh.
Tôi không biết là mình suy nghĩ sáng suốt hay ngu dại. Dù đau lòng nhưng tôi cũng chấp nhận và không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm ảnh hưởng tới gia đình cũng như công việc của anh. Tôi bây giờ cảm thấy mệt mỏi, không biết bao giờ tôi mới có thể yêu lại được và yêu nhiều như tôi đã yêu anh.
huynh_my1112@yahoo.com

0 comments:
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.